
Chương 1: “CÔNG VỤ CỦA ĐẤNG CHRIST PHỤC SINH”

Khi Êsai khuyên bảo dân sự Đức Chúa Trời hãy trông đợi Ngài như một con chim ưng đang trông đợi, ông đã chia sẻ một lẽ thật rất quý báu về đức tin. Có đôi khi chim ưng không bay. Khi thấy cơn bão đang kéo đến, nó đứng sát mép tổ rất lâu, có thể hàng giờ, và cứ đợi cho đến khi các luồng gió ấy xoáy mạnh thổi lên cao. Lúc ấy nó liền buông mình ra khỏi tổ cách khoảng năm mét và rơi vào ngay trong cơn gió mạnh đó, nó sải rộng cánh ra để nhận lấy sức mạnh của khí động lực học của gió mà bay vút lên bên trên cơn bão.

Trong ngày Lễ Ngũ Tuần, sứ điệp được đến qua phép lạ ngôn ngữ nầy được gọi là “lời tiên tri”, hay là sứ điệp từ Đức Chúa Trời trực tiếp đến tai người nghe. Phaolô viết về một phép lạ mà ông đã mô tả là “ân tứ nói tiếng lạ”. Ông bắt đầu rất rõ ràng rằng ân tứ nói tiếng lạ mà ông mô tả hoàn toàn khác hẳn với những ngôn ngữ đã nói trong ngày Lễ Ngũ Tuần. Ông viết: “Vì người nào nói tiếng lạ, thì không phải nói với người ta, bèn là với Đức Chúa Trời, bởi chẳng có ai hiểu (ấy là trong tâm thần mà người kia nói lời mầu nhiệm)” (ICôrinhtô 14: 2).
Các sứ đồ đã nhận được ý tưởng ở đâu khi cho rằng những người được họ dạy dỗ cần phải có mối thông công với những người đang dạy dỗ họ? Bạn hãy nhớ lại bài nghiên cứu Phúc âm Giăng của chúng ta rằng khi vài người trong số họ đã gặp Chúa Jêsus, họ liền hỏi Ngài đang sống ở đâu (Giăng 1:37-39). Chúa Jêsus trả lời bằng cách mời họ đến xem nơi Ngài ở. Chúng ta đọc rằng họ đã đến xem nơi Ngài ở, rồi họ ở đó với Ngài, họ đã sống và chết cho Ngài nhờ vào những gì họ đã thấy khi họ bằng lòng để đến xem nơi Ngài ở và cách mà Ngài đã sống. Họ sống cùng Ngài suốt ba năm. Đó là lý do tại sao chúng ta không ngạc nhiên khi biết rằng những người ăn năn tin nhận Chúa trong ngày Lễ Ngũ Tuần đã có một mối thông công thật đặc biệt với những người môn đồ hóa họ.
phượng bằng việc cử hành lễ Tiệc Thánh.

Trong Công vụ chương sáu có một kiểu mẫu phát sinh cần được áp dụng cho Hội thánh tăng trưởng. Hội thánh của Chúa lúc bấy giờ tăng trưởng rất nhanh, nhiều người đến sống chung với nhau trong một tổ chức cộng đồng. Khi hàng ngàn người cùng chung sống với nhau, họ cần phải có những bữa ăn trong ngày, cho nên bạn cần phải có chương trình để cấp phát lương thực cho họ (6:1). Các sứ đồ nhận thấy chính họ cần phải đảm đương chương trình nầy, và điều đó đã khiến họ xao lãng công tác rao giảng Lời Đức Chúa Trời. Vì vậy, các sứ đồ đã họp hội chúng lại và bảo họ: “Bỏ sự dạy đạo Đức Chúa Trời mà giúp việc bàn tiệc thật chẳng xứng hợp. Vậy anh em hãy chọn trong bọn mình bảy người có danh tốt, đầy dẫy Đức Thánh Linh và trí khôn, rồi chúng ta sẽ giao việc nầy cho. Còn chúng ta sẽ cứ chuyên lo về sự cầu nguyện và chức vụ giảng đạo”(6:2-4).
những nhà truyền bá Phúc âm.

Philíp trình bày Phúc âm một cách rõ ràng và đã đi đến quyết định qua việc nói cho ông ta biết rằng đức tin đặt nơi Chúa Jêsus cần phải được tuyên xưng qua việc chịu phép Báptem bằng nước. Người Êthiôbi bảo: “Kìa! Có nước nơi đây! Tại sao không làm phép Báptem cho tôi ngay bây giờ? “Philíp đáp: “Nếu ông hết lòng tin thì tôi sẽ làm phép Báptêm cho ông!”
bị hư mất, nhưng chúng ta sẽ thấy được chúng nếu chúng ta cầu xin và trông mong những chứng cớ nầy.

Hêbơrơ có nghĩa là “người mạnh bạo” hay “người vĩ đại”. Nhưng từ khi trở lại đạo, ông quyết định lấy tên theo người Lamã là Phaolô.
phó cho, đặng bắt trói hết thảy mọi người cầu khẩn đến danh Ngài” (Công vụ 9:13-14). Nhưng, Đức Chúa Trời ra lịnh: “Hãy đi, vì ta đã chọn người nầy làm một đồ dùng ta, để đem danh ta đồn ra trước mặt các dân ngoại, các vua, và con cái Ysơraên” (9:15).

“Hai người truyền đạo Đức Chúa Trời cho người, và cho những kẻ ở nhà người nữa. Trong ban đêm, chính giờ đó, người đề lao đem hai người ra rửa các thương tích cho; rồi tức thì người và mọi kẻ thuộc về mình đều chịu phép báptêm. Đoạn, người đề lao mời hai người lên nhà mình, đặt bàn, và người với cả nhà mình đều mừng rỡ vì đã tin Đức Chúa Trời” (28-34).

giả khác cũng không đồng tình. Riêng cá nhân tôi thì tin rằng Phaolô đã phát huy được khả năng triết lý của mình trong sự truyền rao Phúc âm và đó là kết quả kinh nghiệm của ông ở Athên.
sao.

lên rằng: Hãy cất người dường ấy khỏi thế gian! Nó chẳng đáng sống đâu!” (Công vụ 22:22). Đến khi cơn giận dữ của đám đông bị khấy động lên lần nữa, thì Phaolô đã được đem vào đồn.
Phaolô. Các học giả cho rằng Phaolô đã được xét xử trước Hoàng đế Lamã, được trả tự do, sau đó ông được Hội thánh Lamã hỗ trợ để mở rộng công cuộc truyền giáo vĩ đại của ông sang Tâybannha.
Bạn có thấy quen thuộc với vị sứ đồ tuyệt vời vĩ đại nầy không? Ông là tác giả của 13 sách tiếp theo trong Kinh thánh Tân ước mà chúng ta sắp sửa sẽ nghiên cứu. Tất cả chúng ta đều cần có những anh hùng đức tin mẫu mực để noi theo. Tôi ước nguyện bạn sẽ yêu mến Phaolô cũng như tôi đã yêu mến người ngay lần đầu khi tôi đọc đến những đoạn Kinh thánh
của sách Công Vụ Các Sứ Đồ mà chúng ta vừa mới nghiên cứu xong.

Jêsus Christ đã uỷ thác cho các môn đồ Ngài đi rao truyền cho muôn dân trên đất (Mác 16:15).
Bốn chương đầu của bức thư cho thấy sự xưng công bình có liên quan đến tội nhân ra sao. Chúng ta sẽ không quan tâm đến việc được xưng công bình cho đến chừng nào chúng ta
tin mình là những tội nhân chưa được xưng công bình. Do đó Phaolô trình bày một lập luận rất thuyết phục rằng tất cả chúng ta đều là tội nhân. Sau khi chỉ ra thực trạng xấu xa của chúng ta là ai nấy cũng đều đã phạm tội, Phaolô tuyên bố Tin Mừng mà Đức Chúa Trời đã có kế hoạch để qua đó chúng ta có thể được xưng công bình.


Tương tự như định luật của khí động lực học chế ngự trên định luật của lực hút hấp dẫn có thể làm cho một chiếc máy bay phản lực chuyên chở hành khách cất cánh, rời khỏi đường băng và lao vút vào không trung, thì “Luật Thánh Linh của đời sống trong Đấng Christ” cũng chính là định luật của “khí động lực học thuộc linh” có thể khiến chúng ta được cất cánh bay lên chế ngự trên “Luật của Tội Lỗi và Sự Chết”.
Sự Chết”?

“Thật lạ lùng thay!
Sao Đức Chúa Trời
Lại chọn dân Do Thái?”
hoàn toàn khác xa với cách suy nghĩ và hành động của chúng ta ví thể như các từng trời cao kia cách xa đất nầy vậy (Êsai 55: 8,9).
thích rằng sự lựa chọn không phải là vấn đề thiết yếu. Nếu chúng ta được chọn cho sự cứu
rỗi, thì vấn đề thực sự ở đây là chúng ta đã được cứu bởi ân điển chứ không phải bởi bất cứ thành quả nào từ chính nổ lực của chúng ta (Rôma 11).
mọi sự.

em. Đừng làm theo đời nầy, nhưng hãy biến hóa bởi sự đổi mới của tâm thần mình, để thử cho biết ý muốn tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn của Đức Chúa Trời là thể nào” (12: 1-2).
phương nơi chúng ta đang tham dự. Có một bản dịch Tân ước mà tôi rất ưa thích hay dùng đi dùng lại từ “thành thật”xuyên suốt phần áp dụng của thư tín nầy. Trước hết, Phaolô viết:
“Hãy gớm sự dữ mà mến sự lành” (c.9). Điều ông đang đòi hỏi ở đây là sự thánh khiết và trong sạch thật sự ở giữa vòng các tín hữu .
thành một thân trong Đấng Christ và mỗi người là những chi thể của thân Ngài.
khác thì lại xem mọi ngày trong tuần đều là Ngày của Chúa cả.
đúng, nếu người ấy bởi lương tâm và sự cáo trách biết điều mình làm là sai, thì chúng ta cũng phải có trách nhiệm đối với họ.
cho chính cá nhân mình. Chúng ta đã có sự hoà thuận với Đức Chúa Trời bởi đức tin của mỗi chúng ta đặt nơi điều Chúa Jêsus đã làm cho chúng ta trên thập tự giá chưa? Bởi đức tin chúng ta đã bước vào ân điển là điều khiến chúng ta có thể sống cho Đấng Christ trong thế gian nầy như là một người được Đức Chúa Trời xưng là công bình – là đời sống làm vinh hiển Đức Chúa Trời chưa? Bởi đức tin đời sống của chúng ta có đang được tể trị bởi Vua Jêsus không? Chúng ta hiện có đang chú tâm theo “Luật Thánh Linh của đời sống trong Đấng Christ” là luật đã giải phóng chúng ta khỏi “Luật của tội Lỗi và Sự Chết” không?
người chưa từng được nghe về Tin lành diệu kỳ nầy. Tương tự Phaolô, chúng ta là những người hiện đang mắc nợ tất cả những người xung quanh, và chúng ta phải luôn luôn sẵn sàng chia sẻ Tin lành của Đấng Christ cho họ mà không hề hổ thẹn: vì quyền phép của Đức Chúa Trời để cứu mọi kẻ tin (Rôma 1:14-16).