“LÁ THƯ GIEO HẠT”
(Truyện ngắn dựa trên một câu chuyện thật)
“LÁ THƯ GIEO HẠT – Hành trình yêu thương và đức tin từ một học trò năm xưa”


“Cô Hoa thương!” – lá thư mở đầu bằng ba chữ đơn sơ mà chứa chan lòng biết ơn.
Rồi từ năm này qua năm khác, cậu tiếp tục viết thư. Gieo hạt nhân Tin Lành của Chúa cho cô giáo thân yêu không nản cậu kiên trì viết hết lá thư này đến lá thư khác từ năm 1985 cho đến năm 1992 cậu vẫn kiên trì như thể đang gieo từng hạt giống bằng tình yêu và hy vọng. Mỗi lá thư đều chứa đựng Lời Chúa, mỗi lời viết đều là lời cầu nguyện, mỗi câu chữ đều là hạt giống của Nước Trời.
Chúng ta không ai biết được có bao thử thách, bao nhiêu vất vả? Không ai chứng kiến bao đêm cậu quỳ gối cầu thay cho những linh hồn hư mất đang cần Chúa Giê-xu. Nhưng Đức Chúa Trời thấy. Và Ngài đã trả lời.
Một ngày kia, cô con gái của cô Hoa – người vẫn thường lướt mắt qua những lá thư mẹ mình cất giữ – đã bị chính những dòng chữ ấy chạm đến. Tình yêu của Chúa lặng lẽ đụng đến trái tim cô, đưa cô đến sự ăn năn và tiếp nhận Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa đời mình. Và rồi – như một phép lạ tiếp nối – hiện nay cô trở thành một Mục sư rao giảng Tin Lành cho muôn người. Tạ ơn Chúa vô cùng!
Câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Chính cô giáo Hoa, sau nhiều năm chứng kiến sự biến đổi của con gái, cảm nhận tình yêu bền bỉ từ cậu học trò năm xưa, đã để cho trái tim mình được Chúa cảm động. Bà cũng tiếp nhận Chúa. Và giờ đây, khi đã ngoài 70 tuổi, cô giáo ấy vẫn hăng say hầu việc Chúa, gieo lời chân lý cho những thế hệ khác.
Và cậu học trò năm nào – nay là Mục sư Chương Thanh Hải – vẫn bước đi cách âm thầm, khiêm nhu và tận tụy. Ông không tìm kiếm danh tiếng, không đòi hỏi sự vinh danh. Nhưng chính đời sống ông, từng hành động nhỏ, từng lời cầu thay, từng sự quan tâm lặng lẽ… là một bản nhạc sống động về tình yêu của Đấng Christ.
Ông yêu thương học trò như chính con mình. Ông nhớ tên từng người, mang nặng từng linh hồn, cầu nguyện không thôi cho từng đứa con thuộc linh. Tình yêu ấy – không đến từ con người – mà chỉ có thể đến từ Đức Chúa Trời.
Tôi là một trong những người học trò ấy. Tôi không đọc được hết những lá thư năm xưa, nhưng tôi đã thấy kết quả của chúng. Tôi đã thấy tấm gương yêu thương, tận tụy, kiên trì, nhẫn nại và đầy cảm hứng.
Tôi đã học được rằng:
Gieo – dù không thấy liền kết quả, vẫn cứ gieo.
Yêu – dù không được đáp lại, vẫn cứ yêu.
Cầu nguyện – dù người ấy chưa tin, vẫn cứ cầu nguyện.
Tôi cảm tạ ơn Chúa vì một người thầy như thế. Một người gieo không mệt mỏi, một người dẫn dắt không ngừng hy sinh, một người sống Phúc Âm bằng cả đời sống chứ không chỉ là lời nói.
Nguyện Chúa tiếp tục xức dầu, thêm sức và sử dụng Mục sư Chương Thanh Hải như một cây gậy chăn chiên trung tín giữa thời cuối cùng.
Nguyện từng bước chân ông đi qua, là từng dấu chân gieo sự sống cho muôn người. Nguyện Chúa cũng đổ đầy phước hạnh trên gia đình ông hậu tự của ông cho đến ngàn đời.
Muốn thật hết lòng!