
CÁC QUAN XÉT

Sứ điệp gắn liền với sách Các quan xét có liên quan đến một vấn đề cơ bản gọi là “sự bội đạo”. Từ “sự bội đạo” là một từ ghép có nghĩa là “đứng xa khỏi”. Đôi khi, nó cũng có nghĩa là “rời bỏ” khỏi sự cam kết đức tin. Trong chương cuối của sách Giôsuê, con cái Ysơraên đã thảo ra một cam kết và ấn chứng đức tin của họ bằng một giao ước trang trọng.Giôsuê nói: “Các ngươi phải tự lựa chọn cho mình và gia đình mình, nhưng ta và nhà ta sẽ phục sự Đức Giêhôva”. Về cơ bản, họ đã hứa nguyện với Đức Chúa Trời và Giôsuê: “Chúng tôi chọn đặt Đức Chúa Trời lên hàng đầu. Chúng tôi chọn phục sự và vâng lời Ngài”.
Họ đã chọn phục sự Đức Chúa Trời, và đem điều đó áp dụng cho bản thân cùng với gia đình họ. Sự bội đạo đơn giản như thế nầy: Bạn có một chỗ đứng như con cái Ysơraên đã có,thế rồi sau đó bạn đứng xa khỏi hay lìa bỏ cam kết với Chúa cùng giao ước giữa bạn với Ngài.
hiện. Năm giờ, Ysơraên đã bị quân thù đó chế ngự. Khi kim đồng hồ chỉ xuống sáu giờ, dân Ysơraên trở thành nô lệ của những kẻ đi chinh phục.
đạo. Giống như họ, cũng có nhiều lần chúng ta thiết lập những cam kết với Đức Chúa Trời nhưng lại lìa khỏi và xây bỏ giao ước với Ngài. Khi làm như vậy, rốt cuộc chúng ta sẽ phải trả
giá đắt cho sự bội đạo của mình.

bà, thì Ngài cũng sẽ cho ông đắc thắng. Có lẽ để thử Đêbôra xem bà có thật sự tin đó là sứ điệp từ Đức Chúa Trời hay không, ông đã nói: “Bà hãy cùng đi, bà hành quân với chúng tôi!” Đêbôra đồng ý nhưng đã cảnh báo ông, “Lịch sử sẽ ghi rằng một thiếu nữ đã giải phóng Ysơraên khỏi tay người Canaan” (Các quan xét 4:8-10). Khi Barác yêu cầu những người nam Ysơraên ra trận, mười ngàn người đã tình nguyện. Điều đó cho thấy những gì Đêbôra từng nói với ông đã hoàn toàn ứng nghiệm.

là: “Ôi! Chúa, nếu Đức Giêhôva ở cùng chúng tôi, sao các điều nầy xảy đến cho chúng tôi? Các phép lạ của Ngài ở đâu?” (Các quan xét 6:12-14).
dụ điển hình – Chúng ta hãy tìm cả hai điều đó trong cuộc đời ông. Tất cả những gương mẫu về các quan xét nầy làm nên mô hình lẽ thật năng động mà Đức Chúa Trời ưa thích trong việc sử dụng những người rất bình thường, để làm nên những điều phi thường cho Ngài vì sự vinh hiển Ngài. Khi chúng ta nắm được lẽ thật đó, chúng ta nên nhận biết rằng khả năng to lớn nhất của chúng ta là tấm lòng sẵn sàng cho Đức Chúa Trời và cho bất cứ việc gì mà Ngài đang kêu gọi chúng ta thực hiện.

dâu của bà, “Bây giờ mỗi con hãy trở về nhà mẹ mình. Cầu Đức Giêhôva lấy ơn đãi các con như các con đã đãi các người đã thác của chúng ta và với chính ta. Nguyện Đức Giêhôva ban cho các con sự bình an trong nhà chồng mới của mình. Bà ôm hôn hai nàng, còn hai nàng cất tiếng lên khóc”.
ra ngoài ruộng đặng mót gié lúa theo sau kẻ sẵn lòng cho con mót. Naômi đáp: hỡi con, hãy đi đi. Vậy Rutơ đã theo sau các con gặtmà mót trong một ruộng kia. Té ra may cho nàng gặp sở đất của Bô-ô, về họ hàng Êlimêléc” (Rutơ 2:1-3).

dưới chân người, cúi đầu đến đất và thưa rằng: Vì duyên cớ nào tôi được ơn trước mặt ông, đến đỗi ông đoái xem tôi, vốn là một người ngoại bang?” (Rutơ 2:9-11). Từ ơn phước nghĩa là “ơn huệ và phước lành của Đức Chúa Trời mà chúng ta không xứng đáng nhận lãnh”. Bô-ô nói với nàng rằng ông đã biết việc chồng nàng qua đời, lòng trung kiên của nàng với Naômi
và nàng đã tin nhận Đức Chúa Trời của Ysơraên.
là “cô dâu” trong mối quan hệ nầy (Mathiơ 25:1-13; Giăng 3:29; Khải 21:2; 22:17).Sách Rutơ là một biểu tượng sâu sắc minh họa cùng một lẽ thật nầy. Lẽ thật đó là điều mà tôi gọi là “Chuyện tình ngược đời”. Trong hầu hết các nền văn hóa, thường là người nam chọn lựa người nữ rồi ngỏ lời cầu hôn. Các luật về quyền chuộc lại sản nghiệp được áp dụng trong câu chuyện đẹp đẽ nầy mang ý nghĩa là Rutơ phải cầu hôn với Bô-ô. Đây cũng là điều tương tự trong sự cứu chuộc của chúng ta. Tất cả những gì mà Bô-ô có thể làm là bày tỏ cho Rutơ biết ông yêu nàng và ông muốn chuộc nàng lại. Nhưng nàng phải nói, “Tôi muốn thuộc về ông, Bô-ô. Tôi muốn ông là người bà con chuộc lại sản nghiệp của tôi!”Bằng một cách tương tự, bạn và tôi phải thưa với Đấng Christ Phục sinh, khi Ngài đứng ở ngưỡng cửa của cuộc đời bạn và kiên nhẫn gõ cửa, rằng: “Con mong muốn Ngài là Người bà con chuộc lại sản nghiệp của con; Ngài mua con trở lại qua sự chết của Ngài trên cây thập tự, và đem con trở lại gia đình của Đức Chúa Trời bằng cách thiết lập một mối quan hệ thân mật với con”.

cũng cần có các đấng tiên tri là những người sẽ thay cho Ngài để nói với dân sự và các nhà lãnh đạo của họ.
Lời Đức Chúa Trời để cảnh báo. Về cơ bản, người ấy sẽ nói, “Vua nên làm những gì Chúa phán dạy, nếu không thì vua và cả dân sự sẽ gánh chịu hậu quả khôn lường”.
Do Thái nào muốn thì có thể trở về quê hương của họ để xây lại đền thờ của Đức Chúa Trời (Xem II Sử 36:22-23; Êxơra 1).
cách rõ ràng đến bảy sự kiện căn bản của lịch sử Hêbơrơ:
2. Vương quốc bị phân chia.
3. Vương quốc phía Bắc bị người Asiri lưu đày: Ysơraên.
4. Vương quốc phía Bắc bị tiêu diệt.
5. Vương quốc phía Nam bị người Babylôn lưu đày: Giuđa.
6. Người Batư chinh phục Babylôn.
7. Phu tù Babylôn (Batư) trở về. Tóm lại, trong thời Cựu ước, vương quốc của Đức Chúa Trời là vương quốc thế tục. Đó là một vương quốc mang yếu tố lịch sử và địa lý do Đức Chúa Trời cầm quyền tối cao, vì Đức Chúa Trời muốn chính Ngài là Đấng cai trị duy nhất trên một dân tộc riêng biệt, tại một địa điểm rõ ràng và vào thời điểm cụ thể trong lịch sử. Tuy thế, dân tộc đó đã chối bỏ Đức Chúa Trời là vua của họ và họ đã xin để con người làm vua, do chính họ lập nên. Kết quả? Là tấn bi kịch! Tôi nhớ có một thiếu nữ từ trước đến giờ chưa từng đọc Kinh Thánh. Bà là một người có văn hóa, sắc sảo, và bà đã có ý kiến về đoạn Kinh Thánh nầy, “Trong đời tôi, tôi chưa bao giờ đọc điều gì kinh khiếp như thế. Nếu không phải do Đức Thánh Linh, tôi không thể đọc hết các sách nầy. Điều nầy thật là khủng khiếp!” À, đúng vậy! Xin nhớ rằng Đức Chúa Trời không hề muốn dân sự Ngài bị các vị vua nầy cai trị hoặc phải gánh chịu những hậu quả do các vị vua đó gây ra. Đức Chúa Trời không chịu trách nhiệm về mọi việc chúng ta đọc thấy trong văn chương vương quốc Các vua nói chung là xấu, vì hầu hết trong số họ rất gian ác. Dân sự cũng thế, họ phải chịu trách nhiệm vì họ muốn con người làm vua và họ đã chọn những vị vua đó cho mình. Đừng bao giờ quên điều đó khi bạn đọc các sách vương quốc nầy!Vương Quốc Của Đức Chúa Trời Trong Tân Ước.
Đây là những điều cần giữ trong trí khi bạn nghiên cứu về vương quốc của Đức Chúa Trời trong các sách lịch sử văn chương vương quốc.
Nếu bạn hiểu được khái niệm nầy trong Cựu ước, bạn sẽ chợt nhận ra nó giống như một sự khải thị khi bạn bước vào Tân ước! Hãy nhớ, mục đích của sự sinh lại là để thấy và bước vào
vương quốc của Đức Chúa Trời. Bạn đã thấy được vương quốc của Ngài chưa? Bạn đã bước vào đó chưa? Bạn đã được sinh lại chưa?

cho tiểu sử của ông mà xét, ông là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong toàn bộ Kinh Thánh.
Saulơ thậm chí đã nói tiên tri cùng với một nhóm tiên tri khi Thánh Linh của Đức Chúa Trời ngự trên ông cách mạnh mẽ (10:10-11). Tuy nhiên, điều đó trở nên rõ ràng khi chúng ta tiếp
tục nghiên cứu cuộc đời của Saulơ, ông đã đánh mất đi tính cách thiêng liêng đó.
ông: “Chớ xem về bộ dạng và hình vóc cao lớn của nó… Đức Giêhôva chẳng xem điều gì loài người xem. Loài người xem bề ngoài, nhưng Đức Giêhôva nhìn thấy trong lòng” (16:7).
Đó là di sản của Saulơ. Thật không có gì đáng ngạc nhiên khi Saulơ nói rằng ông xuất thân từ một chi phái nhỏ nhất và là người nhỏ nhất trong những kẻ hèn kém nhất! Sự khiêm nhường của ông là chân thật và đúng đắn. Dầu vậy, theo lệnh của Đức Chúa Trời, ngay ngày hôm sau, sau khi dùng bữa cùng Saulơ, Samuên đã xức dầu cho ông làm vua Ysơraên (I Samuên 9:22 –10:1).
Saulơ không phải là một vị vua tốt. Ông đã có thể là một vị vua vĩ đại và một con người tầm cỡ về mặt thuộc linh. Đức Chúa Trời đã dự trù làm cho ông và các hậu duệ ông trở thành những vị vua của Ysơraên mãi mãi, nhưng vì cớ sự bất tuân, vương quốc đó đã bị dứt ra khỏi tay ông (13:13-14).
Điều gì đã xảy ra cho người có tấm lòng được Đức Chúa Trời thay đổi? Saulơ từng nhìn nhận mình là một người nhỏ bé (15:17), nhưng giờ đây dường như ông nghĩ rằng ý kiến của mình quan trọng hơn ý kiến của Chúa. Ông không vâng lời không phải chỉ một lần mà là hai lần. Lần thứ nhất, khi chống lại người Philitin, ông đã hoảng hốt khi chờ Samuên đến dâng của lễ thiêu, và đã tự ý thi hành chức vụ tế lễ, dâng của lễ thiêu (Các Quan Xét 13).

Điều xảy ra cho Saulơ có thể xảy đến cho chúng ta ngày nay không? Tôi tin Đức Thánh Linh hành động trên dân sự trong thời Cựu ước khác hơn là với chúng ta ngày nay vì cớ Thập Tự Giá và Lễ Ngũ Tuần. Chúng ta hãy nghe Đavít cầu nguyện, “Xin chớ từ bỏ tôi khỏi trước mặt Chúa, cũng đừng cất khỏi tôi Thánh Linh Chúa” (Thi 51:11). Giờ đây Chúa Jêsus phán với chúng ta, “Ta sẽ chẳng lìa ngươi đâu, chẳng bỏ ngươi đâu” (Hêbơrơ 13:5). Một khi chúng ta nếm trải sự tái sinh thì Đức Chúa Trời khởi đầu công tác thuộc linh của Ngài bên trong chúng ta và làm trọn điều đó “… cho đến ngày của Đức Chúa Jêsus Christ”(Philíp 1:6; 2:13). Trong thời của chúng ta, công tác của Đức Thánh Linh có hai chiều: (1) Công tác Ngài trong chúng ta, là sự tái sinh, tức là kết quả thể hiện qua bông trái của Thánh Linh (Galati 5:2223). (2) Ơn phước hay sự xức dầu của Ngài được tỏ ra qua các ân tứ của Đức Thánh Linh,ban quyền năng cho chúng ta trong nhiều chức vụ và sự phục vụ khác nhau.
trai ngươi là đó sao?” (16:10). “Tôi còn một người con nữa – đó là Đavít – cậu con út đang chăn chiên ngoài đồng” (11). Samuên bảo Ysai đi kiếm cậu về, và dĩ nhiên, Đavít, người trẻ nhất và nhỏ nhất trong số anh em mình, là người mà Đức Chúa Trời chọn để trở thành vị vua kế tiếp! (Bạn thấy điều nầy có quen thuộc không?) (12). Thế là Samuên xức dầu cho cậu,và kể từ đó, Thần của Đức Giêhôva cảm động Đavít (13).
Chúa Trời muốn chúng ta thực hiện trong tương lai (xem Rôma 8:28).
mạnh bạo, ăn nói khôn ngoan, và mặt mày tốt đẹp; Đức Giêhôva ở cùng người” (16:18).Với cây đàn của mình, Đavít xoa dịu tâm trí Saulơ (23), và rất có khả năng là ông cũng hát các Thi thiên do mình sáng tác. Xin nhớ là Đavít viết khoảng một nửa sách Thi thiên, và đó cũng là Thánh Ca của dân Ysơraên. Đến cuối đời, ông cũng đã sắp xếp việc cai quản và cấu trúc thờ phượng tại đền thờ – gồm bốn ngàn thầy tế lễ sử dụng các nhạc khí do chính Đavít chế tạo “để ca ngợi Đức Giêhôva” (I Sử ký 23:5). Hơn bất cứ nhân vật nào khác trong lịch sử tuyển dân của Đức Chúa Trời, Đavít đã đem âm nhạc và Lời Chúa kết hợp nhuần nhuyễn với nhau mãi mãi.

Đức Chúa Trời ban phước cho chúng ta chẳng phải do thành tích hay việc chúng ta làm. Điều cốt yếu trong lời cầu nguyện của Đavít cho thấy Đức Chúa Trời ban phước cho chúng ta vì cớ ân điển Ngài.
Những Bóng Mây Giông Tố Của Tội Lỗi.
che giấu tội lỗi của mình.
nó.Những Tia Sáng Trong Màn Đêm Đen Tối.
sửa phạt Đavít.
Chương 10: PHƯỚC HẠNH CỦA SỰ THA THỨ
Một trong những mục đích của tôi trong việc khảo cứu Kinh Thánh nầy, được gói gọn trong một từ, đó là ‘sự tương quan’. Tôi muốn trình bày về mối liên hệ giữa các sách trong Kinh Thánh, hay là sự hiệp nhất của Kinh Thánh. Chẳng hạn, sau khi khảo cứu các sách lịch sử, đọc đến các sách tiên tri, bạn sẽ hiểu được bối cảnh lịch sử mà các vị tiên tri nầy từng sống, giảng dạy, đau khổ và chết. Văn học sử cũng trang bị cho bạn hiểu được một trong các sách tuyệt vời nhất của Kinh Thánh là sách Thi thiên, đặc biệt là các Thi thiên của Đavít.
Tâm Tình Của Đavít Qua Các Thi Thiên.
Các Thi thiên của Đavít và sách II Samuên 11-18 cùng song hành với nhau cách tuyệt vời. Qua các Thi thiên được viết trong suốt giai đoạn nầy của đời ông, chúng ta hiểu được sự cao quý của Đavít, mặc dù đó là giai đoạn thất bại về phương diện đạo đức và thuộc linh trong đời sống ông.
Thi Thiên 3.
Khi Đavít chạy vào đồng vắng để thoát khỏi Ápsalôm, một người đàn ông tên là Simêi đã rủa sả ông (II Samuên 16:5-8). Vị tướng của Đavít nói, “Cớ sao con chó chết kia dám mắng vua chúa tôi? Hãy để tôi đi chém đầu nó!” (9). Nhưng Đavít đáp rằng, “Hãy để cho nó rủa sả, vì Đức Giêhôva đã phán dặn hắn rủa sả ta” (11b).
Khi Đavít rút lui khỏi Giêrulsalem, ông đã viết Thi thiên 3, bắt đầu như vầy: “Đức Giêhôva ôi! Kẻ cừu địch tôi đã thêm nhiều dường bao! Lắm kẻ dấy lên nghịch cùng tôi thay! Biết bao kẻ nói về linh hồn tôi rằng, nơi Đức Chúa Trời chẳng có sự cứu rỗi cho nó” (1-2). Đó là những lời của Simêi khi rủa sả Đavít và ném đá ông. Nhưng Đavít đã ghi lại (và điều nầy cho thấy ông là con người đạo hạnh biết dường nào), “Nhưng hỡi Đức Giêhôva, Ngài là cái khiên chở che tôi; Ngài là sự vinh hiển tôi, và là Đấng làm cho tôi ngước đầu lên. Tôi lấy tiếng tôi mà kêu cầu Đức Giêhôva, từ núi thánh Ngài đáp lời tôi” (3-4).
Khi nhìn lại quá khứ của mình, Đavít có thể thấy những cao điểm phép lạ những lời cầu nguyện được Chúa đáp lời – trong bước đường của ông. Những điều nầy đem lại cho ông lòng tin quyết và đức tin để nương cậy nơi Đức Chúa Trời trong hiện tại và suốt cả tương lai.
Thi Thiên 4.
Thi thiên 4 cũng phù hợp với giai đoạn nầy trong cuộc đời Đavít. Ông bảo rằng nếu xu hướng dễ xúc động của chúng ta là một nỗi khổ hay sự căng thẳng khiến chúng ta không thể ngủ được, thì có thể là vì chúng ta đang để hết tâm trí vào một quyết định quan trọng hầu thực hiện những điều phải lẽ. Ngay giữa đêm khuya, khi Đavít không ngủ được, ông đã quyết định trong lòng là “dâng sự công bình làm của lễ, và để lòng tin cậy nơi Đức Giêhôva”(5). Động cơ thúc đẩy Đavít làm điều phải lẽ là do ông bị tác động bởi nhiều người nói rằng, “Ai sẽ cho chúng ta thấy phước?” (6). Bao quanh chúng ta là những người đang tìm xem ai đó là người sẽ làm điều đúng, chứ không phải là điều thuận tiện. Khi họ nhìn thấy điều đó, chẳng khác gì thấy cái giá chúng ta phải trả để làm điều đúng. Họ nhận được nhiều phước hạnh lớn lao và quay về với Chúa bởi những gì họ thấy.
Thi Thiên 23.
Trong Thi thiên 23:3, Đavít đã nói, “Ngài bổ lại linh hồn tôi”. Khi Đức Giêhôva làm cho chúng ta nằm xuống và thừa nhận chúng ta là những con chiên và Ngài là Đấng chăn giữ chúng ta, chúng ta lại chờ dậy. Nhưng khi chúng ta chuyển vai trò của mình thành người chăn, thì những đồng cỏ xanh tươi kia sẽ trở nên vàng úa, những mé nước bình tịnh trở thành náo động, và cái ly đầy tràn đó trở sẽ nên trống rỗng. Khi chúng ta quên đi ai là người chăn và ai là chiên, chúng ta cần phải sửa lại.
Đức Chúa Trời phục hồi chúng ta bằng cách nào? Ngài rất thực tế. Đavít nói lên điều đó theo cách nầy: “Ngài dẫn tôi vào các lối công bình vì cớ danh Ngài” (3b). Sự phục hưng tốt hơn dự một buổi thờ phượng tại nhà thờ mà chỉ nhằm đáp lại một lời mời gọi. Điều đó còn tốt hơn cả kinh nghiệm cầu nguyện tại bàn thờ. Chúa phán: “Con hãy nghe, đây là cách Ta muốn thức tỉnh con. Con hãy đến và bước đi trong các lối công bình trong vòng một vài năm.Và khi con bước đi trong các lối công bình, thì các lối đi đó sẽ bổ lại linh hồn con”.
Đó là những gì xảy ra trong cuộc đời Đavít, được ghi lại trong II Samuên 11-18. Đavít đã dâng đời sống mình cho Đức Chúa Trời và nói rằng: “Con sẽ đến và bước đi trong các lối công bình vì cớ danh Chúa”. Khi Đavít đáp lại sự sửa phạt của Đức Chúa Trời và với tất cả những hậu quả của tội lỗi của ông bằng cách bước đi trong các lối công bình, thì Ngài đã bổ
lại linh hồn cho ông.
Đavít làm vua bốn mươi năm – mười sáu năm trước khi ông phạm tội, và hai mươi bốn năm sau khi Đức Giêhôva phục hồi lại linh hồn và vương quốc của ông. Nhưng sự hồi phục đó chỉ đến sau khi Đavít bước đi trong các lối công bình bằng cách xưng tội mình, ăn năn về tội đó và cam kết đi theo con đường của Đức Giêhôva.
Phải chăng chính bạn đang cần xưng tội và hết lòng ăn năn? Nói cách khác, bạn có biết cách nào để trong thất bại mà vẫn đem lại hiệu quả không? Với tấm lòng yêu thương chân thành tôi xin nói với bạn, bạn sẽ không bao giờ biết được phước hạnh của sự tha thứ cho đến khi bạn bước theo gương mẫu của Đavít và thú nhận tội lỗi của bạn với Đức Chúa Trời. Xin hãy nhớ, sự thú tội đơn giản có nghĩa là nói ra chính điều mà Chúa đã cáo trách về tội lỗi của bạn. Tôi khuyến khích bạn nên đọc các Thi thiên 32, 51, 55, 23, và hãy để những lời của Đavít hướng dẫn sự xưng tội của bạn. Rồi thì, giống như Đavít, bạn sẽ kinh nghiệm được phước hạnh của sự tha thứ trọn vẹn từ nơi Đức Chúa Trời.
Hát Những Bài Ca Về Sự Tha Thứ.
Có bao giờ bạn tự hỏi mình, “Làm thế nào tôi biết được những tội lỗi của tôi đã được tha thứ?” Một số người cho rằng bạn biết điều đó vì Kinh Thánh đã nói như vậy: “Kinh Thánh nói điều đó, tôi tin Kinh Thánh. Lời Kinh Thánh đã giải quyết điều đó”. Nhưng còn một cách khác để bạn có thể biết rằng tội lỗi của bạn đã được tha thứ, đó là khi Chúa cất đi sự quá phạm của bạn.
Ngày nay nhiều bác sĩ chuyên khoa giải quyết vấn đề tội lỗi bằng một cách khác. Họ nói, “Chẳng có điều nào là tội vì chưa hề có điều nào được xem là đúng hay là sai. Chẳng có điều gì mà bạn không nên làm, cũng không có điều gì mà bạn không được phép làm. Không có những điều tuyệt đối về mặt đạo đức. Sự phạm tội chỉ dành cho trẻ con bởi vì chỉ có trẻ con mới để cho người ta bảo chúng điều gì là đúng hay sai”. Tôi lấy làm kinh ngạc về một số người đang cố gắng giải quyết vấn đề phạm tội của họ theo cách đó.
Ngược lại với điều trên, Đavít đã nói về bản chất của việc đó như sau, “Tôi có một nan đề về tội lỗi vì tôi có tội. Tôi có nan đề tội lỗi vì tôi đã phạm tội”. Cách giải quyết của Đức Chúa Trời đối với nan đề tội lỗi của chúng ta là xưng nhận chúng ta có tội, rằng chúng ta đã phạm tội. Chúng ta tỏ ra mình hiểu và tin cách giải quyết của Đức Chúa Trời đối với nan đề tội lỗi khi chúng ta dâng của lễ về sự công bình, và việc làm đó biểu lộ sự ăn năn, xưng tội, đặt niềm tin của chúng ta vào Chúa. Khi đó, và chỉ khi đó, chúng ta sẽ kinh nghiệm được phước hạnh của sự tha thứ, và rồi sự quá phạm của chúng ta sẽ được xóa bỏ.
Thi thiên 51 không chỉ là lời xưng tội của Đavít, nhưng còn hé mở cho chúng ta một cánh cửa, để qua đó, chúng ta có thể nhìn thấy được sự vĩ đại của con người nầy. Khi đọc Thi thiên 51, hãy quan sát một số điều. Thứ nhất, Đavít đã cầu nguyện với Chúa về nguồn gốc của tội lỗi ông: “Nầy, Chúa muốn sự chơn thật nơi bề trong; Chúa sẽ làm cho tôi được biết sự khôn ngoan trong nơi bí mật của lòng tôi” (6). Nhằm đáp lại lời cầu xin đó, Đức Chúa Trời ban cho Đavít một khải thị, và ông viết rằng: “Tội lỗi tôi hằng ở trước mặt tôi… Kìa, tôi sanh
ra trong sự gian ác. Mẹ tôi đã hoài thai tôi trong tội lỗi” (3b,5).
Kế đến, hãy để ý lời cầu xin khôn ngoan của Đavít: “Đức Chúa Trời ôi! Xin hãy dựng nên trong tôi một lòng trong sạch, và làm cho mới lại trong tôi một thần linh ngay thẳng” (10)Trong tiếng Hêbơrơ, từ “dựng nên” trong câu Kinh Thánh nầy là “ba ra”, có nghĩa là “tạo nên một điều từ chỗ không có gì”. Từ nầy được dùng ba lần trong Sáng Thế Ký 1, và ở đây,trong Thi thiên 51:10, là nơi mà Đavít muốn bày tỏ thực chất vấn đề ông đang cầu xin,“Chẳng có điều gì mà Ngài không làm được. Con cầu xin Ngài làm ra một điều gì đó từ chỗ hoàn toàn không có gì. Xin đặt điều đó trong nơi sâu thẳm của lòng con vì từ khi con sinh ra, điều đó chưa hề hiện hữu. Ngài phải thực hiện một hành động sáng tạo lạ lùng nơi bề trong của con. Đó là phương cách duy nhất mà con hằng mong ước sống một đời sống làm vinh hiển danh Ngài”.
Câu trả lời cho lời cầu nguyện đó Tân ước gọi là “sự sinh ra mới”. Chúa Jêsus phán, “Hễ chi sanh bởi xác thịt (chỉ) là xác thịt; hễ chi sanh bởi Thánh Linh là thần. Chớ lấy làm lạ về điều Ta đã nói với ngươi, ‘Các ngươi phải sanh lại’ (Giăng 3:6-7). Nói một cách khác, là “ngươi cần một hành động sáng tạo khác ở trong lòng của ngươi”.
Các sứ đồ gọi sự sinh ra mới là “sự sáng tạo”: “Vậy, nếu ai ở trong Đấng Christ, ấy là người được dựng nên mới” (II Côrinhtô 5:17). Đức Chúa Trời đã tạo ra một điều tại nơi sâu kín của một người nam hay một người nữ được sinh lại. Đavít có nhãn quan của một tiên tri khi ông thốt lên lời cầu xin nầy một ngàn năm trước khi Chúa Jêsus phán: “Ngươi phải sanh lại”.Đồng thời cũng hãy quan sát động cơ của Đavít với ước muốn được hồi phục nầy: “Xin hãy ban lại cho tôi sự vui vẻ về sự cứu rỗi của Chúa. Dùng thần linh sẵn lòng mà nâng đỡ tôi.
Bấy giờ tôi sẽ dạy đường lối Chúa cho kẻ vi phạm, và kẻ có tội sẽ trở về cùng Chúa” (Thi thiên 51:12-13). Đavít yêu mến Lời Đức Chúa Trời – thích rao giảng, dạy dỗ và hát Lời ấy.Ông cũng muốn hướng dẫn các tội nhân khác trở lại cùng Đấng Cội Rễ của Lời đó như ông đã từng làm nhiều lần trong quá khứ.Và sau cùng, xin hãy quan sát cái nhìn thông suốt khác thường mà Đavít đã tỏ ra ở phần cuối của bài Thi thiên nầy: “Vì Chúa không ưa thích của lễ, bằng vậy, tôi chắc đã dâng; của lễ thiêu cũng không đẹp lòng Chúa” (16). Xin hãy nhớ về những gì khi chúng ta nghiên cứu Đền tạm ở trong đồng vắng. Dân sự đem một con vật đến Lều Tạm và dâng nó làm của lễ chuộc tội cho họ. Loại thú vật nào hay số lượng các con thú, tùy thuộc vào mức độ tội lỗi và điều kiện kinh tế của người đó.
Đavít có khả năng đưa nguyên cả bầy gia súc đến Lều Tạm, nhưng ông biết rằng Chúa không cần điều đó. Chỉ trong một vài từ ngữ, Đavít nói: “Lạy Chúa, đó không phải là điều Chúa muốn. Chúa muốn một sự thay đổi bên trong con người của con. Chúa muốn một tấm lòng tan vỡ ở trước mặt Ngài và muốn một tâm thần thống hối ăn năn”. Từ thống hối có nghĩa là “quá đỗi buồn rầu vì tội lỗi”. Đavít nói, “Lạy Chúa, đó là điều Chúa muốn”. Vì thế, ông đã cầu nguyện, “Xin làm con tan vỡ tận đáy lòng con. Xin chữa lành phần cốt lõi của con người con. Xin sáng tạo ra điều gì đó tại chính nơi ấy, là điều không có ở trong con khi con được sanh ra trong xác thịt, và rồi con sẽ sống một đời sống làm vinh hiển danh Ngài”.
Hãy để tôi nhắc lại, nếu bạn phạm tội và không biết cách nào để xưng nhận tội lỗi của mình, nếu bạn cần được hồi phục trong tâm hồn và không biết cách nào để làm cho sự hồi phục đó xảy ra, hãy đến với Thi thiên 51. Hãy để cho Thi thiên nầy trở thành lời cầu nguyện xưng tội và ăn năn của bạn. Bạn sẽ thực hiện được một việc tốt qua sự xưng tội và ăn năn lỗi lầm của mình nếu bạn từng phạm điều đó.

Tâm trí con người có hai phần: ý thức và tiềm thức. Tất cả chúng ta đều đang vật lộn với những ý nghĩ mâu thuẫn của mình. Trong phần có ý thức của tâm trí chúng ta, chúng ta có một ý tưởng tốt, tích cực như: “Đức Chúa Trời là Đấng chăn giữ tôi, và tôi sẽ không lo lắng gì cả. Tôi có niềm tin to lớn nơi Đấng chăn giữ tôi”. Dầu vậy, rất thường khi chỉ trong ba mươi giây kế tiếp, chúng ta bắt đầu lo lắng. Và hậu quả là chúng ta mắc phải các chứng bệnh viêm ruột và ung nhọt. Lẽ ra không nên lo lắng bởi vì Đức Chúa Trời là Đấng chăn giữ chúng ta, nhưng chúng ta vẫn cứ lo lắng. Chúng ta phải xử lý thế nào với những ý nghĩ mâu thuẫn đó?
những mâu thuẫn của mình khi chúng ta sống theo đúng những điều chúng ta tin.
đảo ngược và không thể hủy bỏ được.
103:12; cũng xem Michê 7:19). Từ ngữ “xưng công bình” là một trong số những từ đẹp nhất ở trong Kinh Thánh. Nó có nghĩa là khi chúng ta xưng nhận và ăn năn tội lỗi mình với Đức Chúa Trời, thì tội lỗi của chúng ta giống như chưa từng xảy ra! Tội của chúng ta không chỉ được tha thứ, được bôi xóa, hay đơn giản là được cất đi, mà còn biến mất luôn nữa. Nó giống y như thể ta chưa từng phạm tội.