
Chương 1: SÁCH LÊVI KÝ

Có lẽ điều quan trọng nhất trong Đền tạm là sự hiện diện sống động của Đức Chúa Trời. Chúng ta biết rằng khi Môise hoàn tất việc xây dựng Đền tạm thì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời giáng xuống và đầy dẫy nơi chí thánh. Đây là hình bóng của Đức Thánh Linh đầy dẫy trong đời sống tín đồ ngày hôm nay.
Khi dân Ysơraên di chuyển trong đồng vắng, một đám mây xuất hiện trên Đền tạm hướng dẫn họ. Khi đám mây di chuyển hoặc dừng lại, thì dân Ysơraên cũng di chuyển hoặc dừng lại. Bằng cách nầy, đám mây đã dẫn dắt họ. Dân sự có thể đến Đền tạm để nhận sự tha thứ, để thờ phượng, hoặc nhận sự hướng dẫn từ nơi Đức Chúa Trời.
Cấu Trúc Của Đền Tạm.
Vật dụng có tay nắm đầu tiên trong hành lang, ngay trước cánh cổng là bàn thờ bằng đồng. Bàn thờ nầy giống như một cái nồi lớn. Một ngọn lửa được đốt liên tục dưới bàn thờ bằng đồng. Khi kẻ phạm tội đến Đền tạm tìm kiếm sự tha tội, anh ta sẽ gặp một thầy tế lễ trước cánh cổng đi vào hành lang. Sau đó con thú mà anh ta mang đến sẽ bị giết theo như sự hướng dẫn trong sách Lêvi Ký. Cuối cùng, con thú được thầy tế lễ đặt lên bàn thờ bằng đồng. Kẻ phạm tội chờ đợi tại cổng hành lang Đền tạm và không được phép bước vào bên trong. Khi thầy tế lễ đặt con sinh tế lên bàn thờ bằng đồng và mùi thơm được dâng lên cho Đức Chúa Trời thì ông ta bước đến vật dụng thứ hai trong hành lang gọi là chậu rửa, giống như bồn tắm cho trẻ sơ sinh. Đây là nơi thầy tế lễ tự làm nghi lễ tẩy uế vì cớ tội nhân, là kẻ vẫn còn đang ở tại cổng hành lang.
bức màn của đền thờ Salômôn vẫn còn sử dụng trong thời Chúa Jêsus, có kích thước rộng lớn như bức màn của một nhà hát lớn.
riêng biệt.
Chậu rửa tay của thầy tế lễ trước khi bước vào nơi thánh, bày tỏ điều mà Kinh Thánh luôn nhấn mạnh: “Ai sẽ được lên núi Đức Giêhôva? Ai sẽ được đứng nổi trong nơi thánh của Ngài? Ấy là người có tay trong sạch và lòng thanh khiết” (Thi thiên 24:4).Tương giao với Đức Chúa Trời là mục đích quan trọng nhất khi đến Đền tạm. Mọi sự đều hướng về mục đích nầy. Theo Kinh Thánh, tương giao với Đức Chúa Trời thường được ví như một bữa ăn. Chậu nước nói lên điều mà mẹ thường nhắc nhở chúng ta khi còn bé: “Nhớ rửa tay trước khi ăn”. Hãy rửa tay trước khi ăn tối. Trước khi tương giao với Đức Chúa Trời,bạn cần được rửa sạch, cần được tinh sạch. Đó là điều mà chậu rửa muốn bày tỏ.
Kế đến chúng ta hãy xem xét bàn thờ xông hương. Khi đứng trước bàn thờ nầy, thầy tế lễ sẽ cầu thay cho kẻ phạm tội đang ở ngoài cổng hành lang. Qua điều nầy, ông ta là hình bóng của Chúa Jêsus, thầy tế lễ cao trọng của chúng ta, là Đấng cầu thay cho chúng ta trước mặt Cha trên trời.


lý thuộc linh thật sâu nhiệm.
thầy tế lễ khi dâng của lễ lên cho Đức Chúa Trời. Chẳng hạn như khi có kẻ phạm tội đến Đền tạm và muốn được tha thứ, anh ta gặp thầy tế lễ ngay tại cổng và thầy tế lễ sẽ giúp anh ta
hiểu về ý nghĩa của sinh tế phải dâng.

Môise thuật lại những lời nầy cho cả Ysơraên, rồi có một sự sầu thảm rất lớn trong dân sự. Họ thức dậy sớm, để lòng hướng về đất hứa. Họ biết rằng mình đã phạm tội và muốn tiến ngay vào đất hứa, nhưng Môise bảo rằng đã quá muộn vì Đức Chúa Trời đã lìa bỏ họ.
Câu chuyện lịch sử nầy dạy chúng ta đôi điều trong mối tương giao của chúng ta với Chúa. Ngài tha thứ dân Ysơraên, nhưng tội lỗi họ vẫn khiến Ngài thật đau buồn. Cũng vậy, cuộc sống trong Đấng Christ có những điều cao hơn là được tha thứ. Chúng ta đã được tạo dựng và được tái tạo qua sự cứu rỗi, để làm vinh hiển Chúa qua đời sống phục vụ Ngài và đang bước vào mọi sự mà Ngài đã dành sẵn cho mình. Kinh Thánh gọi đây là mục đích của sự cứu rỗi. Hình ảnh dân Ysơraên lang thang trong đồng vắng nhưng không bước vào Canaan là điều cũng có thể xảy ra đối với chúng ta khi đánh mất đi mục đích của sự cứu rỗi trên chính đời sống mình.

như vậy; ban ngày trụ mây bao phủ đền tạm, và ban đêm giống như có lửa. Mỗi khi trụ mây cất lên khỏi Trại, thì dân Ysơraên ra đi; trong nơi nào trụ mây dừng lại, thì sân Ysơraên cứ đóng trại. Khi nào trụ mây ngự lâu trên đền tạm, thì dân Ysơraên vâng theo mạng lệnh Đức Giêhôva, chẳng hề ra đi. Nhưng khi nào trụ mây ngự ít ngày trên đền tạm, thì dân Ysơraên cứ vâng theo mạng Đức Giêhôva mà hạ trại và ra đi khi trụ mây ngự tại đó buổi chiều và sáng mai, và khi đến sáng mai trụ mây cất lên, thì ra đi; không cứ ngày hay đêm trụ mây cất lên,thì họ ra đi. Trụ mây ngự trên đền tạm hoặc hai ngày, hoặc một tháng, hoặc lâu hơn nữa, thì dân Ysơraên cứ đóng trại, không hề ra đi; nhưng khi trụ mây cất lên, thì họ ra đi. Dân Ysơraên hạ trại và ra đi tùy theo mạng lệnh Đức Giêhôva; họ theo chương trình của Đức Giêhôva, tùy mạng Ngài đã cậy Môi se mà truyền cho” (Dân số ký 9:15-23).
Bạn có thể hỏi: “Nếu đám mây nầy dẫn dắt dân Ysơraên, và họ vâng lời bước theo, thì tại sao đám mây không dẫn họ băng qua đồng vắng, vượt sông Giôđanh để tiến vào đất hứa? Làm sao có chuyện họ bước theo sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời mà lại cứ đi lòng vòng?” Có một lẽ thật quan trọng ở đây. Đức Chúa Trời ban cho tạo vật mà Ngài tạo dựng sự tự do chọn lựa. Điều nầy mô tả một trong những cách quan trọng nhất mà trong đó, Đức Chúa Trời tạo dựng con người theo ảnh tượng của Đấng Tạo Hóa. Ngài không xâm phạm quyền tự do chọn lựa của chúng ta. Nếu chúng ta có đức tin để tin và công bố tất cả những lời hứa mà Đức Chúa Trời dành cho chúng ta cũng như chấp nhận ý muốn tốt lành và trọn vẹn của Ngài dành cho đời sống mình, thì Ngài có thể dẫn chúng ta vào đất hứa thuộc linh. Ngài có thể ban phước và dẫn chúng ta vào chính trọng điểm của ý muốn Ngài dành cho chúng ta.
Nhưng nếu không tin, chúng ta sẽ không tìm thấy “đất hứa thuộc linh” của chúng ta. Ngài tạo dựng chúng ta là những tạo vật có ý chí, có sự chọn lựa và theo ý nghĩa đó, chúng ta không bị Ngài buộc phải làm bất cứ việc gì. Ngài có thể uốn cong chúng ta giống như cái vòm sắt. Ngài có thể đưa ra nhiều lời đề nghị mà chúng ta không thể từ chối. Đôi khi, chúng ta cân nhắc những sự chọn lựa của mình, song điều khôn ngoan nhất là chúng ta đầu phục Đức Chúa Trời và làm theo ý muốn Ngài.
duy nhất – Ngài là hy vọng duy nhất, là giải pháp và là Cứu Chúa cho nan đề tội lỗi đời đời của bạn.


Sách Phục truyền cũng ghi lại những bài giảng quan trọng của Môise giảng cho dân Ysơraên trước khi họ vượt sông Giôđanh và chiếm xứ Canaan. Đoạn mở đầu giúp chúng ta hiểu ý nghĩa của sách Phục truyền. Chúng ta đọc thấy: “Nầy là lời của Môise nói cho cả Ysơraên, bên kia sông Giôđanh, tại đồng vắng, trong đồng bằng, đối ngang Suphơ, giữa khoảng Pharan và Tôphên, Laban, Hasêrốt và Đixaháp. Nhằm năm bốn mươi, ngày mồng một thánh mười một, Môise nói cùng dân Ysơraên mọi điều mà Đức Giêhôva đã biểu người phải nói
cùng họ” (Phục truyền1:1,3).
Ysơraên cần nghe lại Lời Chúa đã ban cho họ và tổ phụ của họ qua ông trên núi Sinai. Ông cũng thách thức họ long trọng cam kết phải dạy luật pháp của Đức Chúa Trời cho con cái của họ.
truyền cho ngươi ngày nay sẽ ở tại trong lòng ngươi; khá ân cần dạy dỗ điều đó cho con cái ngươi, và phải nói đến hoặc khi ngươi ngồi trong nhà, hoặc khi ngươi đi ngoài đường, hoặc lúc ngươi nằm, hay là khi chổi dậy. Khá buộc nó trên tay mình như một dấu, và nó sẽ ở giữa hai con mắt ngươi như ấn chí; cũng phải viết các lời đó trên cột nhà, và trên cửa ngươi” (Phục truyền 6:4-9).
Nền tảng thứ ba mà tiến trình dạy dỗ đặt cơ sở là mối quan hệ. Môise giảng: “Khá ân cần dạy dỗ điều đó cho con cái ngươi, và phải nói đến hoặc khi ngươi ngồi trong nhà, hoặc khi ngươi đi ngoài đường, hoặc lúc ngươi nằm, hay là khi chổi dậy” (Phục truyền 6:7). Nhiều bậc cha mẹ nghĩ rằng việc nầy không thực tế bởi vì họ không có nhà khi con cái họ thức dậy hay đi ngủ.
Điều quan trọng là phải giải thích nền văn hóa của bạn theo ánh sáng của Kinh thánh thay vì giải thích Kinh thánh theo nền văn hóa của bạn. Trong trường hợp nầy, bạn không nên giải thích Kinh thánh theo kế hoạch làm việc của bạn. Kế hoạch làm việc của bạn phải được dẫn dắt theo ánh sáng của các câu Kinh thánh nầy. Bài giảng quan trọng của Môise dạy dỗ mối liên hệ với con cái sẽ chuyển hóa động lực văn hóa của gia đình bạn. Không có cách nào khác để làm theo lời dạy của Môise khi không có mối quan hệ với con cái. Mối quan hệ đó là một phần quan trọng của tiến trình giáo dục.

Mục đích chính của bài giảng Môise trong sách Phục truyền là giúp những người Hêbơrơ nhớ lại thể nào Đức Chúa Trời đã hành động trong đời sống của cha mẹ họ và nhớ lại các phép lạ mà Đức Chúa Trời đã thực hiện cho dân Ysơraên. Môise hy vọng các phép lạ mà Chúa đã thực hiện cho cha mẹ họ suốt cuộc hành trình trong đồng vắng sẽ có một ảnh hưởng sâu xa và lâu dài trên đời sống của thế hệ nầy, và họ sẽ kể lại các phép lạ nầy cho con cháu của họ.
Chương năm là sự lặp lại Mười Điều Răn. Khi cẩn thận so sánh các điều răn trong sách Êdíptô ký (chương 20) với các điều răn trong sách Phục truyền, bạn sẽ có cái nhìn mới về luật pháp của Đức Chúa Trời. Trong phần lặp lại các điều răn nầy, Môise bảo dân Ysơraên phải hướng lòng về Chúa và phải vâng theo các điều răn của Ngài. Nếu họ làm vậy, mọi phước hạnh sẽ đến với họ trong tương lai và với con cháu họ ở nhiều thế hệ.
Trong sách Phục truyền, Môise giảng cho dân chúng: “Môise và những thầy tế lễ về dòng Lêvi nói cùng cả Ysơraên rằng: Hỡi Ysơraên hãy nín và nghe! Ngày nay ngươi đã trở nên dân của Giêhôva Đức Chúa Trời, vậy phải nghe theo tiếng phán của Giêhôva Đức Chúa Trời ngươi và giữ theo những điều răn và luật lệ của Ngài, mà Ta truyền cho ngươi ngày nay” (Phục truyền 27:9-10).
cũng cùng một ý tương tự: “Ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo ngã” (ICôrinhtô 10:12).

bảo dâng một phần mười vì phần mười là cách đo lường lòng tận hiến của chúng ta với Ngài. Chúng ta học được lẽ thật quan trọng Đức Chúa Trời dạy chúng ta qua phần mười khi chúng ta hiểu rằng phần mười là phần mười đầu tiên của mọi vật mà dân Ysơraên đã nhận khi Đức Chúa Trời cung ứng cho nhu cầu của họ. Đức Chúa Trời muốn biết chúng ta cần có Ngài là đầu tiên trong đời sống chúng ta hay không, nhưng đôi khi chúng ta thì không biết. Đó là lý do Đức Chúa Trời truyền bảo chúng ta phải bày tỏ Ngài là đầu tiên trong những ưu tiên của chúng ta qua việc dâng phần mười đầu tiên trong mọi sự chúng ta nhận.
rằng luôn luôn có những người nghèo giữa vòng họ và đó là lý do cần thiết để có mạng lệnh nầy.
Là một tiên tri, Môise giải bày Lời Chúa như một nhà truyền giảng đầy ơn. Ông cũng nói trước là khi ông rao giảng Lời Chúa. Dân Ysơraên lúc đó không có vua và cũng không sẽ không có vua trong vòng 500 năm. Chúng ta cũng sẽ đọc những chi tiết về cách mà một vị vua được đăng quang khi khảo cứu sách Samuên thứ nhất. Nhưng Môise bảo dân Ysơraên rằng một ngày nào đó Đức Chúa Trời sẽ ban cho họ điều ước ao và ban cho họ một vị vua. Rồi ông viết ra một mạng lệnh có tính tiên tri trong sách luật pháp được thần cảm rằng khi họ có vua, vua phải sao chép sách luật pháp từ sách thánh mà những thầy tế lễ người Lêvi và đọc nó mỗi ngày để vua có thể học kính trọng Chúa và vâng theo mạng lệnh của Ngài. Việc đọc Lời Chúa đều đặn sẽ ngăn người đó khỏi cảm nhận rằng mình tài giỏi hơn người khác. làm thế cũng giữ vua khỏi lìa bỏ luật pháp của Chúa và khiến vua cai trị lâu dài.
“Khi ngươi được vào trong xứ mà Giêhôva Đức Chúa Trời ngươi ban cho, chớ tập bắt chước những sự gớm ghiếc của các dân tộc ở tại đó. Ở giữa các ngươi chẳng nên có ai đem con trai hay con gái mình qua lửa, chớ nên có thầy bói hay kẻ hay xem sao mà bói, thầy phù thủy, thầy pháp, kẻ hay dùng ếm chú, người đi hỏi đồng cốt, kẻ thuật số, hay là kẻ đi hỏi cầu vong; vì Đức Giêhôva lấy làm gớm ghiếc kẻ làm việc ấy, và vì các sự gớm ghiếc ấy, nên Giêhôva Đức Chúa Trời ngươi đuổi các dân tộc đó khỏi trước mặt ngươi. Vì những dân tộc mà ngươi sẽ đuổi đi, nghe theo tà thuật và bói khoa; song về phần ngươi, Giêhôva Đức Chúa Trời ngươi không cho phép ngươi làm như vậy” (Phục truyền 18:9-14).
Có người nói rằng có nhiều điều xảy ra giữa trời và đất mà con người có thể tưởng tượng ra. Hãy quan sát rằng Kinh thánh không nói những điều nầy là không có. Kinh thánh bảo chúng ta hãy lánh xa. Có những linh trong thế giới thần linh không thánh thiện và không thuộc về Đức Chúa Trời. Khi bạn liên hệ đến việc bói toán, phù phép và nhiều thứ khác, bạn đang tiếp xúc với các linh không thuộc Đức Chúa Trời. Do đó, qua Môise, Đức Chúa Trời mạnh mẽ nghiêm cấm dân sự của Ngài liên hệ đến thế giới thần linh mà không thuộc Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời cho biết Thánh Linh sẽ dẫn chúng ta vào lĩnh vực của các thần linh trên trời. Do đó việc chúng ta cầu hỏi những người thuộc về thế giới tà linh để hướng dẫn và ban sức mạnh cho chúng ta là một tội lỗi.
Có một bài giảng quan trọng trong sách Phục truyền tiên tri về Chúa Cứu Thế. Môise nói: “Từ giữa anh em ngươi, Giêhôva Đức Chúa Trời ngươi sẽ lập lên một Đấng tiên tri như ta;các ngươi khá nghe theo Đấng ấy! Đó là điều chánh các ngươi đã cầu Giêhôva Đức Chúa Trời ngươi, tại Hôrếp, trong ngày nhóm hiệp mà rằng: Cầu xin tôi chớ nghe tiếng Giêhôva Đức Chúa Trời tôi nữa, chớ thấy đám lửa hừng nầy nữa, e tôi chết chăng” (Phục truyền 18:15-17).

Tên Giôsuê đồng nghĩa với tên Jêsus. Ngài là con đường, trong tiếng Hy lạp là Joshua hay Yashua cũng là con đường trong tiếng Hy bá. Tên đó nghĩa là “Đấng Cứu Rỗi” hay “Giêhôva cứu rỗi”. Trong tên của ông, vị lãnh đạo tài ba nầy là hình ảnh về Chúa Cứu Thế bởi vì Ngài dẫn dắt dân sự Ngài vào đất hứa của phước lành thuộc linh.
điều đáng được ban thưởng. Giôsuê 80 tuổi khi ông nhận mạng lệnh lãnh đạo dân sự tiến vào xứ Cananan và chinh phục bảy nước hùng mạnh đang được phòng thủ vững chắc. Ông không nhận mạnh lệnh nầy trực tiếp từ Chúa, mà từ Môise, một người của Đức Chúa Trời biết rõ Chúa và biết rõ Giôsuê.
Mối quan hệ giữa Môise và Giôsuê là một khuôn mẫu về mối quan hệ giữa Phaolô và Timôthê, đây là khuôn mẫu quan trọng trong việc trang bị các lãnh đạo cho dân sự và cho công việc của Đức Chúa Trời (IITimôthê 2:2). Giôsuê qua đời lúc ông 110 tuổi. Ông là một người mạnh mẽ, trung thành, và có đức tin lớn.
Khi những người Hêbơrơ sắp vượt qua sông Giôđanh và tiến chiếm Canaan, đây là điều Chúa truyền bảo họ: “Phàm nơi nào bàn chân các ngươi đạp đến, thì Ta ban cho các ngươi, y như ta đã phán cùng Môise” (Giôsuê 1:3). Cả xứ đã được ban cho họ, và về phương diện sở hữu chủ họ có mọi sự rồi, nhưng về phượng diện chiếm hữu thì chưa. Luật chiếm hữu là mỗi tất đất của xứ Canaan nào mà các ngươi đặt chân đến đó là phần Ta đã ban cho các ngươi – không hơn không kém.
Nhiều học giả cho rằng sách Êphêsô của Tân ước chính là sách Giôsuê của Cựu ước. Sách Êphêsô cho chúng ta biết về mọi phước lành thuộc linh chúng ta có trong Chúa Cứu Thế và chúng ta có thể bước vào Chúa Cứu Thế để chiếm hữu mọi phước lành thuộc linh nầy.
Trong sách Giôsuê, những phước lành nầy nằm trong đất hứa. Trong sách Êphêsô những phước lành nầy ở trong Chúa Cứu Thế. Nếu chúng ta muốn chiếm hữu những phước lành nầy, chúng ta phải tìm thấy nó qua việc ở trong Chúa Cứu Thế. Chúng ta phải bước vào các nơi trên trời, bởi vì đó là nơi có mọi phước lành. Sách Giôsuê dạy chúng ta rằng chúng ta có
thể bước vào đất hứa của phước lành Đức Chúa Trời bởi đức tin. Phaolô nói với chúng ta điều tương tự khi ông viết thư tín được thần cảm cho những người Êphêsô.
Hai vị lãnh đạo vĩ đại của Hội thánh Tân ước đã đồng ý nhau, và đồng ý với Giôsuê rằng chúng ta đang giữ một chứng từ ghi rằng chúng ta sở hữu mọi phước lành thuộc linh mà chúng ta cần. Nhưng chúng ta phải chiếm hữu các phước lành thuộc linh nầy từng bước một, trong mối quan hệ với Đức Chúa Trời và với Chúa Cứu Thế.
Sứ đồ Phaolô nói cho chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời cứu chúng ta bởi ân điển qua đức tin. Theo Phaolô, sự cứu rỗi không bởi bất kỳ cố gắng nào từ bản thân chúng ta. Nó là một đặc ân của Đức Chúa Trời, không phải là kết quả của công đức chúng ta. Tuy nhiên, Phaolô cũng viết rằng chúng ta được cứu để làm những việc lành, mà Đức Chúa Trời đã định trước cho chúng ta bước theo. Đức Chúa Trời muốn chúng ta bước đi trong những công việc lành nầy. Những công việc lành nầy là mục đích của sự cứu rỗi chúng ta ở đời nầy và nó là một phần của đất hứa thuộc linh mà Cha yêu thương của chúng ta muốn chúng ta chiếm hữu từng tất đất một.
Chương 11: TOÀN CẢNH CỦA ĐỨC TIN
Sách Giôsuê ghi lại cuộc chinh phục xứ Canaan. Khi chúng ta nghiên cứu sách nầy, chúng ta sẽ thấy “toàn cảnh của đức tin.” Khi đọc sách Giôsuê, chúng ta sẽ có một khái niệm hay về cách chiếm hữu các phước lành thuộc linh. Từng chương một sẽ cung cấp cho chúng ta những ví dụ và lời cảnh cáo để chỉ cho chúng ta thấy đức tin là gì và điều gì không phải là đức tin. Các chương nầy được xen vào những lời cảnh cáo về những mối nguy của “xác thịt, thế gian và ma quỷ”.
Điều đầu tiên chúng ta thấy trong sách Giôsuê có thể gọi là “sự chuyển tiếp đức tin” Chúng ta thấy sự chuyển tiếp quyền lãnh đạo từ Môise đến Giôsuê qua các câu Kinh thánh:“Hãy vững lòng bền chí, vì ngươi sẽ dẫn dân nầy đi nhận lấy xứ mà Ta đã thề cùng tổ phụ ban cho chúng nó. Chỉ hãy vững lòng bền chí, và cẩn thận làm theo hết thảy luật pháp mà Môise, tôi tớ Ta đã truyền cho ngươi; chớ xây qua bên hữu hoặc bên tả, để hễ ngươi đi đâu cũng đều được thạnh vượng. Quyển sách luật pháp nầy chớ xa miệng ngươi, hãy suy gẫm ngày và đêm, hầu cho cẩn thận làm theo mọi điều đã chép ở trong; vì như vậy ngươi mới được may mắn trong con đường mình, và mới được phước”Giô suê 1:6-9).
Trong các chương đầu của sách Giôsuê, chúng ta thấy điều gọi là “Những rắc rối của đức tin”. Khi chúng ta tăng trưởng trong sự hiểu biết về đức tin, chúng ta không được phép lo lắng khi đi qua những nan đề nẩy sinh những thắc mắc thách thức đức tin của chúng ta. Nếu chúng ta có thể loại trừ tất cả những nan đề và ngăn trở khiến nảy sinh những thắc mắc về đức tin, chúng ta sẽ loại trừ chính nhu cầu để có đức tin.
Nhân vật Ra háp trong chương hai sách Giôsuê nẩy sinh ra câu hỏi và nan đề về đức tin đối với nhiều người. Hai thám tử người Do thái đến nhà của bà và bà giấu họ. Khi những người của vua Giêricô đến tìm những người Do thái nầy, bà chỉ cho họ đi hướng khác. Đức Chúa Trời ban phước cho bà về việc nầy. Chúng ta đọc thấy trong chương đức tin quan trọng của Kinh thánh rằng Ra háp là nữ anh hùng đức tin bởi vì bà nói dối.
Song nếu bạn đọc kỹ câu chuyện nầy, bạn sẽ thấy rằng Ra háp không được phác họa như một tấm gương anh hùng vì bà nói dối. Trong chương đức tin chúng ta đọc: “Bởi đức tin, kỵ nữ Ra háp không chết chung với những kẻ chẳng tin”. Khi những thám tử Do thái đến nhà, Ra háp nói: “Tôi biết rằng Đức Giêhôva đã ban cho các ông xứ nầy, sự kinh khủng vì cớ các ông đã bắt lấy chúng tôi, và của dân cả xứ đều sờn lòng trước mặt các ông” (Giôsuê 2:9).
Các thám tử Do thái đã lập giao ước với bà và hứa tha mạng sống cho bà. Tại sao bà được cứu? Đức tin của bà cứu bà. Bà tin rằng những người Hêbơrơ nầy là dân của Chúa và Đức Chúa Trời của họ là Đức Chúa Trời chân thật và hằng sống. Ra háp trở thành dân sự của Chúa bởi vì bà có đức tin.
Trong chương 3, chúng ta thấy được “Sự xác quyết của đức tin”. Khi Đức Chúa Trời ban cho chúng ta đức tin để bước vào Canaan thuộc linh, Ngài thường thử nghiệm đức tin nhằm khích lệ chúng ta. Chúng ta thấy điều nầy qua đời sống của Ghêđêôn, người đã thử lốt chiên đểĐức Chúa Trời được vinh hiển. Đavít nói cho chúng ta biết: “Chúa định liệu các bước của người công bình” (Thi thiên 37:23). Điều đó có nghĩa là khi chúng ta bước đi bằng đức tin, Đức Chúa Trời chúc phước và làm cho vững chắc những bước đức tin nầy.
Trong chương nầy, Đức Chúa Trời bày tỏ chính Ngài cho Giôsuê và cho dân chúng rằng phước lành của Ngài đổ đầy trên người lãnh đạo của họ là Giôsuê, cũng như đã từng tuôn tràn trên Môise. Ông cũng thực hiện các phép lạ, để khích lệ đức tin của dân chúng. Mục đích của các phép lạ nầy chỉ cho họ thấy rằng Đức Chúa Trời ở cùng họ và khi họ tấn công những thành quách kiên cố của xứ Canaan, như thành Giêricô, Ngài sẽ ban cho họ sự chiến thắng.
Trong chương 4, dân Ysơraên xây “đền thờ đức tin” khi vượt sông Giôđanh, cho dù lúc đó thủy triều đang dâng, song nước sông vẫn rẽ ra và họ đi như trên đất khô. Khi họ băng qua, họ được truyền bảo phải xây một bàn thờ bằng đá, một đền kỷ niệm về phép lạ lớn lao nầy để con cái họ không bao giờ quên những gì Đức Chúa Trời đã làm khi họ có đức tin băng qua sông Giôđanh.
Trong chương 5 chúng ta thấy “Những điều kiện tiên quyết của đức tin”. Bước khi dân Ysơraên xâm chiếm Canaan, họ được truyền bảo phải cắt bì mọi nam đinh giữa vòng họ. Thế hệ nam nhi thứ hai chưa hề chịu cắt bì. Bạn nhớ thế hệ thứ nhất đã chết trong đồng vắng, câu chuyện nầy là một ví dụ về những điều kiện của đức tin thật. Trước khi bạn có thể bước
vào đất hứa của phước lành Đức Chúa Trời, bạn phải hỏi chính mình là còn có tội lỗi nào trong đời sống bạn không? Có tội lỗi nào trong đời sống mà bạn cần phân rẻ không? Khi khảo cứu sách Sáng Thế ký, chúng ta thấy có nhiều người tự nhận mình là Cơ Đốc nhân, song lại phớt lờ bàn thờ ăn năn mà Ápraham đã xây khi đời sống ông là một định nghĩa sống động về đức tin cho chúng ta. Họ không hề để cho Đức Chúa Trời xử lý tội lỗi trong đời sống họ. Chúng ta phải ăn năn tội lỗi trong đời sống của chúng ta trước khi chúng ta mong đợi phước lành của Chúa trên đức tin của chúng ta. Đó là ý nghĩa của mạng lệnh làm phép cắt bì mọi nam đinh. Đó là một biểu hiện bên ngoài mà thấy sự cam kết đức tin trong tấm lòng chúng ta. Ý nghĩa của phép cắt bì mà chúng ta tìm thấy trong Cựu ước rất giống ý nghĩa của phéo báp trong Tân ước.
Trong Giôsuê chương 5, bạn cũng sẽ thấy “Một sứ mạng của đức tin” điều nầy được tìm thấy ở cuối chương 5. Giôsuê ra lệnh rằng không một người lính nào rút gươm. Một đạo quân
cắm trại ở phía đông sông Giôđanh trong bóng đêm rất dễ bị phát hiện và bị kẻ thù tấn công. Vì thế, họ đưa ra mạng lệnh “Đừng tuốt gươm.” Nếu họ thấy ai tuốt gươm ra, họ sẽ biết rằng người đó là kẻ thù và có thể phản ứng nhanh.
Giôsuê đi tuần lúc nửa đêm trước khi đánh thành Giêricô. Ông thấy một người tuốt gươm trần. Giôsuê lại gần và hỏi người nầy: “Ngươi là người của chúng ta hay là người của kẻ thù nghịch chúng ta?” Câu trả lời: “Ta đến làm tướng của đạo binh Đức Giêhôva”. Chúng ta đọc thấy Giôsuê sấp mình xuống đất trước mặt vị nầy và thờ phượng rồi nói: “Chúa truyền cho tôi tớ Chúa điều gì?” Vị Tổng Tư Lệnh nói: “Hãy lột giầy khỏi chân, vì nơi ngươi đứng là thánh. Giôsuê bèn làm như vậy”(Giô 5:14-16).
Theo chương 6 của sách Giôsuê, Giôsuê đã nhận kế hoạch chiến trận từ Chúa vào đêm trước khi cuộc chiến xảy ra, nội dung kế hoạch là toàn bộ dân Ysơraên phải ra khỏi trại, dàn trận và đi vòng quanh thành Giêricô. Họ đi như thế mỗi ngày một lần trong suốt sáu ngày. Vào ngày thứ bảy họ được lệnh phải đi vòng quanh thành bảy lần. Họ được truyền bảo đi vòng quanh thành tổng cộng mười ba lần. Thành nầy được bảo vệ bởi một bức tường rất dày, đến nỗi có nhiều nhà cửa được xây ngay trên bờ tường. Dân cư bảo vệ thành đặt các phụ nữ và những người ốm yếu không thể cầm vũ khí đứng trên đỉnh thành, cầm những cục
than đỏ và bất kỳ vật gì có thể ném xuống đầu những kẻ tấn công.
Một vị tướng giỏi tên là Abimêléc bị một người đàn bà ném thớt cối ngay trên đầu khi ông đi sát thành trong lúc tấn công. Bị vỡ sọ, ông nói với người vác binh khí: “Hãy rút gươm ngươi ra giết ta đi, kẻo người ta nói: một người đàn bà đã giết người” (Quan xét 9:52-54). Chuyện nầy trở thành một lời cánh báo cho đạo quân Ysơraên. Đừng bao giờ đi sát tường thành. Hãy nhớ đến Abimêléc.
Tuy nhiên Đức Chúa Trời truyền bảo Giôsuê đem cả đạo quân đi vòng quanh thành Giêricô tất cả mười ba vòng. Đây là chiến dịch quân sự đầu tiên của Giôsuê, và có lẽ ông rất mong muốn chứng tỏ tài năng quân sự của mình như là một nhà hoạch định chiến lược. Giôsuê sớm chứng tỏ ông là một nhà hoạch định chiến lược tài ba. Kế hoạch đánh trận lần nầy thật buồn cười và làm cho Giôsuê trông rồ dại. Giôsuê thực thi từng chi tiết theo kế hoạch nầy, vì ông chỉ cần biết một điều duy nhất về kế hoạch nầy: Đó là kế hoạch của Đức Chúa Trời!
Suốt thời gian họ đi vòng quanh thành Giêricô, họ được căn dặn là không nói một lời. Dân thành Giêricô chắc hẳn đã quá kinh sợ nên không ném vật gì trên đầu dân Ysơraên. Sau khi đi vòng quanh bảy lần vào ngày thứ bảy. Giôsuê quay sang dân chúng và truyền lệnh: “Hãy la lên!” Sách Hêbơrơ nói rằng bởi đức tin các tường thành Giêricô sụp đổ. Giôsuê đang dẫn đầu cả một đoàn quân Ysơraên đi quanh thành Giêricô. Đó là đức tin. Ông cần có đức tin để đưa đoàn dân nầy trải qua mọi nguy cơ có thể đe dọa từ trên tường thành đó đó, một lần mỗi ngày trong suốt sáu ngày, và ngày thứ bảy thì đến bảy lần như vậy.
Cuộc chiến tại Giêricô cho chúng ta thấy loại đức tin khiến cho chúng ta có thể bước vào “đất hứa” và sống đời sống tin kính. Loại đức tin nầy rất thực tiển, đó là đức tin bước đi.Đức tin của Giôsuê bước đi quanh thành Giêricô mười ba lần không phải là một điều mầu nhiệm. Phẩm chất của đức tin chỉ đơn giản là sự vâng lời. Đức tin “bước đi” là một đức tin mang lại kết quả hữu hiệu. Đức tin đó bước đi và hành động trong ngày đó là một đức tin mang lại sự chiến thắng thành Giêricô cho Giôsuê và dân Ysơraên. Phẩm chất đức tin có thể mang lại kết quả tốt đẹp và mang lại chiến thắng cho những cuộc chiến trong đời sống bạn.
Có phải đức tin bạn là đức tin loại đó không? Một số người nghĩ rằng đức tin không nên hành động cho tới khi họ hiểu được mọi việc bằng lý trí. Nhưng Chúa Jêsus dạy các môn đồ Ngài phải cam kết hành động trước rồi Ngài hứa sự xác nhận bằng lý trí sẽ theo sau. Ngài phán: “Nếu ai muốn làm, người đó sẽ biết” (Giăng 7:17). Trước hết (về nguyên tắc) hãy bước quanh thành Giêricô mười ba lần, và rồi bạn sẽ khám phá một đức tin mang lại kết quả tốt đẹp và chiến thắng.
Vua Đa vít đã viết trong Thi thiên 27: “Ôi nếu tôi không tin chắc rằng tôi sẽ thấy ơn của Đức Giêhôva trên đất kẻ sống tôi hẳn đã ngã lòng rồi”. Một số người nghĩ rằng: “thấy là tin” hoặc thấy sẽ dẫn tới tin. Nhưng Lời Đức Chúa Trời dạy chúng ta rằng tin dẫn tới thấy. Chúng ta thấy cuộc chiến thành Giêricô là hình bóng về khuôn mẫu đức tin.
Đức Chúa Trời vẫn ủy thác kế hoạch của Ngài cho đời sống chúng ta. Đôi khi, sự ủy thác của Ngài sẽ thử nghiệm đức tin của chúng ta, như kế hoạch chiến đấu của Ngài cho thành Giêricô thử nghiệm đức tin của Giôsuê. Nếu bạn biết rõ Đức Chúa Trời, thì bạn cần biết rằng nhiệm vụ Ngài giao cho chúng ta sẽ không có điều gì vượt quá khả năng mà ân điển Ngài có thể ban cho chúng ta. Nếu bạn biết Đức Chúa Trời đang dẫn dắt bạn làm một việc gì đó, hãy làm đi (Giăng 2:5). Sách Giôsuê dạy chúng ta về đức tin thực tiển. Khi bước đi bởi đức tin, thì sẽ hành động bởi đức tin, và khi hành động bởi đức tin, thì đức tin mang lại chiến thắng cho đời sống.

Đức Chúa Trời chỉ ra cho Giôsuê biết chi phái phạm tội, sau đó Ngài truyền bảo từng chi tộc thuộc chi phái đó trình diện. Mọi gia đình thuộc chi tộc đó trình diện từng người một, cho đến khi một người tên là “Acan” được phát hiện. Ông thú nhận là đã lấy vàng, bạc, và áo xống ở thành Giêricô, hiện ông đang chôn giấu trong trại. Cuối cùng ông bị xử tử.
Trong các sách lịch sử nầy, chúng ta được dạy dỗ phải nhìn xem những tấm gương và lời cảnh cáo (ICôrinhtô 10:11). Đức tin của Giôsuê là tấm gương để chúng ta noi theo, song sự
bất tuân của Acan là lời cảnh cáo mà chúng ta phải để ý. Khi Đức Chúa Trời chỉ ngón tay Ngài vào tội lỗi trong đời sống chúng ta, chúng ta phải làm chết tội lỗi để phước lành của Chúa trở lại trên đời sống chúng ta (Côlôse 3:5-6; Rôma 8:13). Chúng ta thấy sự kỷ luật thuộc linh nầy được minh họa trong lời cảnh cáo qua đời sống Acan.
trên hành trình đức tin của bạn.
phục sự Ngài cách thành tâm và trung tín; hãy bỏ xa các thần mà tổ phụ các ngươi hầu việc bên kia sông, và tại xứ Êdíptô; phải phục sự Đức Giêhôva. Nếu chẳng thích cho các ngươi phục sự Đức Giêhôva, thì ngày nay hãy chọn ai mà mình muốn phục sự, hoặc các thần mà tổ phụ các ngươi đã hầu việc bên kia sông, hoặc các thần Amôrít trong xứ mà các ngươi ở; nhưng ta và nhà ta sẽ phục sự Đức Giêhôva. Dân sự bèn đáp rằng: chúng tôi quyết hẳn không lìa bỏ Đức Giêhôva mà hầu việc các thần khác” (Giô 24:14-16).
về cách mà sách nói về đức tin nầy kết thúc. Kế đến, hãy để Đức Thánh Linh cảm động bạn dâng mình và lập một giao ước về phẩm chất đức tin được tóm tắt trong sách Giôsuê.